Cô nàng tốt bụng
Phan_4
Họ thi nhau nói, nhưng vào tai nó chỉ được mỗi chữ”người giúp việc”. Cơm điên của nó lại bùng lên. Tại sao ai cũng coi nó như thế cơ chứ. Thật là tức chết đi mất. Chờ mấy bà tám đi ra ngoài nó hung hăng xé nát hình nhân trong tay.
Đơi cho tâm tình của mình tốt lại, nó mới đi ra khỏi toa lét, lại đụng ngay sếp Dương, nó cóc thèm liếc mắt tới hắn. Đang định đi qua thì nó nghe thấy.
“Cô bị tiêu chảy hay sao mà ở trong này từ nãy giờ” hắn mỉa mai
Khoan! Làm sao hắn biết cô ở trong này, chẳng lẽ suốt mấy tháng nay hắn điều biết cô sau khi gặp hắn đều đi vào toa lét hay sao. Chết rồi! có khi náo hắn cũng biết nó vào đó chửi hắn không trời?. Nó run run nắm chặt hai tay, ngẩng cao đầu đi thẳng.
Buổi tối, nó vừa về đến nhà thì gặp ngay chủ nhà ngồi chồm hỗm trên sofa. Nó chán nản nhìn hắn một cái, chẳng thèm lên tiếng đi thẳng vào phòng thay đồ. Tâm trạng của nó hôm nay tụt xuống tận đáy sông lận.
“Thật xấu, thật xấu” nó lẩm bẩm bước ra
“Cái gì xấu” nó đụng ngay người trước cửa phòng.
“A, tôi nói cái bản mặt anh nhìn thật xấu” nó đang điên, cần chỗ xả, lại gặp ngay người này.
“Cô đi dọn dẹp nhà ngay cho tôi”có người rống lên với nó
“Câm miệng cho tôi, tôi không bị điếc đâu mà cần phải rống lên thế”nó cũng gào lên, khiến cho ai đó mặt hồi xanh hồi trắng.
“ Cô dám…” hắn lung túng
“Câm ngay, đồ lắm chuyện” nó cóc sợ cái tên ngu ngốc này, đuổi thì nó đi, chứ ở đây có khi nó bị hành chết mất.Mặt nó vênh lên , mắt híp lại nhìn hắn.
Nó đẩy hắn ra một bên, đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
“Cô hôm nay bị làm sao?chó cắn à?”hắn đi theo nó vào bếp
“Hay là bị bồ đá”
“Mà cô xấu như thế này, ai mà thèm yêu chứ?”
“Hay bị sa thải” hắn cứ theo sau cô làu bàu dự đoán đủ thứ. Nó kiên nhẫn bỏ ngoài tai không thèm lên tiếng.
Sau khi ăn cơm nó bắt đầu dọn dẹp, hắn vẫn theo sau nó chỉ đông chỉ tây. Giờ nó mới hiểu thế nào gọi là “kỹ tính” hắn bắt cô dọn dẹp từng ly từng tí một. Nó vẫn không thèm lên tiếng chỉ nhất nhất làm theo. Cho đến khi dọn dẹp xong cái căn hộ hơn trăm mét vuôn này thì đã mười một giờ rồi. Nó mệt mỏi đi vào phòng đóng sầm cửa để lại hắn ngơ ngác đứng ngoài cửa.
Thế là cuộc đời của nó hoàn toàn chuyển sang một hướng khác, lao động như trâu như bò cả ngày. Sáng chưa đến sáu giờ đã phải lò mò bò dậy, đi mua đồ ăn sáng ở tận nơi rất xa. Đi làm thì gặp tên mặt thối, tối về làm ô sin đến tận mười một giờ. Quần áo của hắn nó cũng phải giặt bằng tay từng cái từng cái một. Có lần nó hỏi hắn”mua máy giặt làm gì?” hắn rất vô tư trả lời”ủng hộ công ty bán máy giặt”. Nó hộc máu. Nó tức nhất là nhà thì không có tí bụi bẩn nào thế mà ngày nào cũng phải lau lau chùi chùi. Cơm thì phải nấu theo yêu cầu của hắn, không biết nấu thì hắn bắt cô lên mạng tra cứu, nấu không ngon thì hắn nói nó vụng về, chê bai đủ thứ. Nó ghi hận trong lòng, thề có ngày sẽ trả lại hết cho hắn, cứ chờ nó mà xem.
Sáng chủ nhật, nó mò dậy thật sớm, trốn đi đến nhà chú Hòa, nó không muốn giải thích nhiều với cái tên đầu đá kia. Vì đi quá sớm nên nó lang thang khắp chợ một vòng, mua vài cân măng cụt sau đó mới bắt xe bus đi quận 2. Đến nơi mới có hơn tám giờ, nó quyết định ghé một quán café cóc bên đường, nhâm nhi ly café sữa đá nhìn mọi người đi lại tấp lập, nó thấy thật buồn. Nó cũng từng có ước mơ về một gia đình hạnh phúc, nhưng hai chữ đó quá xa vời. Sinh nhật 29 tuổi đã qua từ bốn tháng trước, điều này có nghĩa là nó đã từ bỏ mọi ước mơ lúc thiếu nữ của mình tròn bốn tháng rồi. Mục tiêu duy nhất của nó bây giờ là tìm một soái ca biến mình thành đàn bà và sau đó kiếm tiền đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó dĩ nhiên là dành cuộc sống cho người khác. Kể ra kế hoạch này cũng khá hay đó chứ. Nhưng vấn đề của nó chính là chưa tim được vị soái ca nào cả. Sếp Dương ư? Hắn thật sự là đẹp trai lại trẻ tuổi nhưng tính thì thối quá. “Cực phẩm” ư?, quá tuyệt, nhưng lại là gay, phí quá đi mất. Nó quyết định trong vòng hai tháng phải tìm ra mục tiêu và thực hiện nó trong vòng nửa năm sau vậy.
Ngồi một lúc mà giờ đã là gần mười giờ, nó đi bộ về phía cổng căn biệt thư trước mặt không xa. Không nghỉ đến nó vừa tới là đã có cả một gia đình ngồi trong phòng khách chào đón nó. Tự nhiên nó có cảm giác thân quen như gia đình.
“Cháu chào bà, chào cô chú ạ”
“Vào đây đi” bà nội chạy ra nắm tay nó “ Sao cháu không tới thăm chúng ta?”
“Dạ cháu bận ạ” nó lấp liếm khi thấy bà nhìn nó đầy tình cảm.
“Cháu ngồi đi” Cô Hòa lên tiếng, nó khẽ gập đầu với sếp Dương và em gái hắn.
Nó bị vây quanh bởi ba người trong gia đình chú Hòa mà cảm thấy cái gì gọi là hạnh phúc gia đình. Thật ngọt ngào, nó ước gì mình được sinh ra trong gia đình như thế này.
“Chú nghe nói cháu chuyển ra ngoài rồi hả?”
“Dạ, cháu tìm được phòng rồi ạ” Nó hơi lo lắng.
“Cháu vẫn ở một mình?”
“Không, cháu ở vói bạn ạ” Nó không dám nhìn thẳng vào chú Hòa
“Nếu cháu không chê thì chuyển tới đây ở cùng bà nhé”bà nội nên tiếng
“Dạ, nơi này xa quá, đi làm không tiện ạ”
“Thì Dương đưa cháu đi là được” bà gợi ý
“Cháu không muốn làm phiền sếp Dương ạ” nó từ chối
“Không phiền” Sếp Dương tự nhiên chen vào, khiến nó hơi bất ngờ. Theo như nó biết thì Sếp Dương là người ghét nó nhất vì cái vụ ân nhân này còn gì? Sao tự nhiên là thế nhỉ? Chắc hắn đang đóng kịch đây mà. Đúng là cáo già quá đi mất.
“Dạ, dù sao cháu cũng ký hợp đồng một năm rồi ạ”
“Tiếc quá” mẹ Dương tiếc rẻ.
“Sếp Dương không đi chơi với bạn gái hay sao mà ở nhà vậy?” nó lảng sang chuyện khác.
“Bạn gái gì chứ? Nó làm gì có” chú Hòa đột nhiên xen vào.
“Đúng thế, nó chưa có bạn gái” bà nội nói
“Nó đang tìm người tốt như cháu vậy, tìm khó quá” mẹ Dương bồi thêm, liếc mắt với nó, nó cứ cảm thấy ánh mắt ấy kì kì làm sao.
Nó im bặt không biết nói cái gì, gia đình này lạ ghê, nó nhớ rõ ràng hắn có bạn gái mà.
“Tôi chia tay cô ấy rồi” Sếp Dương lên tiếng.
Sao nó thấy ánh mắt Sếp Dương nhìn nó hơi lạ nha. Sao lại có cảm giác không giống ngày thường nhỉ?
Hôm nay nó cứ cảm giác gia đình này là lạ. Lúc ăn cơm còn xếp nó ngồi ngay cạnh sếp Dương, khi ăn cơm hắn cón gắt đồ ăn cho cô nữa.
“Chủ nhật tuần sau cháu lại tới đây chơi với ta nha”bà nội lên tiếng.
“Để cháu xem đã “nó không dám hứa vì cái tên quái đảm ơ nhà nữa
“Hay là thứ sáu này là sinh nhật Dương, cháu đến nhé” mẹ Dương gợi ý.
“Dạ” nó dám từ chối sinh nhật sếp sao, thật là thảm quá đi mất, lại tốn tiền rồi đây.
Nó ngồi nói chuyện một lúc thì xin phép ra về. Chú Hòa nhất quyết bắt sếp Dương đưa nó về.
“Làm phiền sếp rồi” nó nói ngay khi ngồi lên xe.
“Có gì phiền đâu”hắn vui vẻ trả lời.
“Sếp hôm nay làm sao thế?” nó quyết định chọc hắn tức khí một chút cho vui
“Sao?tôi làm sao?”hắn vờ ngạc nhiên
“Sếp dỡ cái bộ mặt giả tạo xuống đi, chẳng hợp tí nào?”Nó mỉa mai
“Tôi như thế nào mới thật?”
“Sếp á? Cô làm cái quái gì thế? Ngu ngốc, cô không có đầu óc sao…” nó được một hơi tha hồ xả ra mấy câu cửa miệng dung để chửi nó,
“Thật?”hắn nhẹ nhàng
“Nói thật nhìn sếp như thế này tôi chẳng thuận mắt tí nào”
“Cô ghét tôi?” đột nhiên hắn hỏi
“Cái này có gì mà cần hỏi? “ nó phũ phàng
“Tại sao?” hắn tò mò
“Tại sao á? Anh còn hỏi tại sao, thật ngu hết mức”
“Ngu ngốc? cô dám nói tôi ngu ngốc?” hắn gắt lên
“Tôi cái gì không dám? Anh nghĩ anh là ai? “Nó gào còn to hơn, cho ngươi tức chết nhá, ai bảo ngày nào cũng hét lên với ta.
“Cô đừng quá đáng, thấy bà nội, bố mẹ tôi thương mà dám lên mặt nhé” hắn cảnh cáo
“Ha ha ha” nó cười không ngớt, hai tay run run ôm bụng
“Cô ngậm miệng lại” hắn hét to, tấp xe vào lề.
“Tôi nói sai sao? Anh mặt thì đẹp, nhưng nói ra toàn lời thối. Cả ngày mặt như bánh bao ế” nó tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Cô cút xuống xe cho tôi” hắn rống lên, mặt thâm sì.
“Sao? Nhanh vậy lại thay đổi khuôn mặt rồi” nó mỉn cười thỏa mãn khi thấy hắn quay về con người cô biết đã sáu tháng.
Hắn tức giận, mở cửa xe, vòng qua phía cửa bên nó, mở cửa lôi nó xuống không thương tiếc.
Nó nín cười, tỏa vẻ bình tĩnh cho đến khi hắn nổ máy phóng đi. Nó nhìn theo chiếc xe, miệng không ngừng ngoác ra”đúng là trẻ con, không biết kiềm chế tí nào”.
Khi nó về tới nhà, thì gặp ngay cái mặt thối của chủ nhà. Hắn mặc quần short trắng, áo phông trắng, đúng là rất bắt mắt. Nó đang định khen hắn một tiếng thì hắn đã gào lên với nó rồi.
“Cô đi đâu?”
“Đi chơi, chủ nhật tôi có quyền nghỉ ngơi chứ, anh làm gì mà hét lên thế”
“Đi với thằng nhóc đó hả?” hắn nhìn nó khinh bỉ
“Ai?” nó chẳng biết hắn nói ai nữa
“Còn tỏ ra ngây thơ à? Tôi nghĩ cô không cần dán mặt lạ khi ở với tôi đâu.”
“Anh nói cũng đúng, nhưng tôi có nhiều “thằng nhóc” lắm, để suy nghĩ anh nói ai rồi sẽ trả lời anh vậy” Nó đi vào phòng.
“Tôi đói, muốn ăn cơm” hắn bất lịch sự lao vào khi nó vừa lột cái áo phông ra.
“Á” nó hét lên, khiến hắn giật mình vội vàng đi ra.
Nó suy nghĩ, hắn là Gay nhìn thấy nó cũng có sao đâu nên sau khi thay áo nó vui vẻ đi nấu cơm. Nó nấu nồi canh chua cá lóc, bò xào hoa thiên lý và trứng chiên.
“ Cô nấu cái gì thế này?” Nguyện đặt cái chén thật mạnh trên mặt bàn ăn.
“Thì anh yêu cầu nấu canh chua mà” nó trả lời
“Canh chua? Sao lại ngọt thế này chứ?” hắn bắt bẻ
“Tôi thấy ngon mà, tôi làm đúng theo cách ở trên mạng mà”
“Đúng ? cô xem có nồi canh chua mà cô nấu cũng không ra hồn, cô có khả năng làm được cái gì hả?” hắn gắt gỏng.
“Này, anh không ăn thì thôi, đừng suốt ngày chê bai này nọ nhé” nó tức khí. Ngày nào nấu ăn cũng chê bai, mà rõ ràng làm gì mà tệ đến mức đó chứ. Nó thấy tên này cố tình trả thù nó đây mà.
“Cô nói thế mà nghe được à? Tôi thuê cô làm người giúp việc chứ không phải làm bà chủ nhé” hắn cười mỉa mai.
“ À, nếu không thích thì đuổi tôi đi, tôi cóc cần nhé” nó lì cái mặt ra.
Hắn điên tiết, đập bàn thật lớn, khiến tô canh bắn tung tóe trên mặt bàn.
“Không ăn thì thôi” nó đứng dậy gào lên, bê luôn tô canh đổ thẳng vào thùng rác.
“Sao cô dám…..” hắn lắp bắp, mặt hắn chuyển từ xanh sang đen
“Tôi cái gì không dám? Anh quản được tôi chắc” nó vặn nhỏ volum, nhưng giọng hạ thật thấp. Nó đi thẳng vào phòng, để lại một người ngồi trên bàn ăn, tay nắm chặt, mặt tái xanh.
“Cô ra đây ngay cho tôi” hắn vừa gào vừa đập ầm ầm vào cửa phòng nó.
“Khỏi đập” nó mở cửa đẩy hắn ra một bên đi thẳng ra sofa, tay cầm theo cuốn sổ nhỏ. “Ngồi xuống” nó ra lệnh cho hắn.
Chả biết trời xui đất khiến thế nào hắn cũng ngoan ngoãn mang bộ mặt sát thủ ngồi xuống ghế.
“ Hôm nay tôi và anh nói chuyện thẳng thắn với nhau sau hơn một tháng sống chung” nó nhẹ nhàng.
“Thẳng thắn?” hắn hơi ngạc nhiên
“Đúng, anh có chỗ nào không vừa lòng với tôi anh nói tôi nghe thử xem nào?”
“Ý gì?”
“ Ý là anh có gì không thích ở tôi anh nói cho tôi nghe, tôi xem xét rồi sửa” nó kiên nhẫn giải thích dù nó biết tỏng tên khốn này đang giả ngu.
“Cái gì cũng không hài lòng” hắn nói dối.
“Anh không hài lòng với tất cả?” nó đã cố gắng thế mà hắn lại coi như không, tên này đúng là cố tình chơi nó đây mà.
“Đúng, cô lười biếng, ngu ngốc, vụng về, xấu xí” hắn cố tình trêu tức nó. Biết thừa là nó sẽ nổi điên.
“Câm mồn” nó điên tiết, cầm ngay ly nước lọc trên bàn hất thẳng mặt hắn.
“Cô…” hắn bất ngờ với phản ứng của nó, mắt trợn to đầy tia máu thật hung dữ.
“Anh nghĩ tôi hài lòng với anh chắc” nó gằn giọng “ anh là tên khốn nhỏ mọn, tinh tướng, khó chịu nhất tôi từng gặp”
“Tôi…”
“Im, nghe tôi nói hết đã, không cho anh nói” nó giơ giơ nắm tay trước mặt hắn, tỏ ra dữ dằn.
“Tôi hỏi anh, anh cố tình hành tôi đúng không?” nó hỏi thẳng
“Đúng” hắn thẳng thắn thừa nhận không cần suy nghĩ.
“Tại sao?”
“Thích thế”
“Ra thế” nó trề môi coi như đã biết.
“Cô là người tôi thuê, tôi có quyền như thế, nếu cô không hài lòng thì có thể bỏ việc” hắn móc lại
“Bỏ việc? quên đi cưng, chị đây xem xưng có đủ trình để làm chị bỏ không đã” nó trêu tức hắn.
“Chị?, cô mấy tuổi mà dám thế?” hắn thực sự bị chọc điên mất.
“À, tuổi chị có thể kém cưng, nhưng suy nghĩ thì hơn hắn cái đồ nhỏ mọn như cưng” nó chậc chậc lưỡi, đứng dậy đi vòng vòng quanh ghế hắn, hai tay nắm phía sau lưng.
“Suy nghĩ hơn? Suy nghĩ hơn mà 29 tuổi đầu còn mặc áo hello kitty, gấu, gà con à?” hắn cười to, nhìn chằm chằm vào cái áo có con gà con trên người nó.
“ Cái này là sở thích” nó cãi lại
“Sở thích? Sở thích của một một đứa bé hả?” hắn tò vẻ khinh thường nó
“Anh..” nó bị bí từ.
“Sao? Tôi nói đúng quá hả?” tâm tình hắn vui hơn khi thấy cái mặt tức giận của nó.
“Đúng cái đầu anh ý”nó gào lên, mặt đỏ gay
“Ngu ngốc thì đừng cho mình là thông minh” hắn bồi thêm. Hắn nói xong đi thẳng vào phòng, để lại nó với bao nhiêu ấm ức.
Tâm trạng hôm nay của hắn thực sự rất vui vẻ. Hôm qua nó đã chọc cho ai đó mất ăn mất ngủ, thật là vui. Nhìn khuôn mặt cô nàng đỏ gay nói không ra lời, hắn cảm thấy mình thật sự thành công.
Từ ngày cô ta dọn đến ở hắn cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất khác. Hắn vui khi trêu chọc cô, thấy một chút ấm áp khi quay về nhà thấy một người trong bếp. Và hắn thấy tim mình loạn nhịp khi người nào đó gào lên với hắn. Hắn nhận thấy, một ngày hắn không nhìn thấy cô, hắn sẽ buồn. Khi tâm trạng hắn không vui, chỉ cần nhìn cô, hắn liền cảm thấy nỗi buồn như bay bị gió thổi bay đi mất.
Hôm trước hắn nhìn thấy nó mặc áo ngủ hình gấu, nhìn rõ ràng là rất xấu thế mà hắn lại cảm thấy đẹp, đúng là ở cùng người xấu diết thành ra tiêu chuẩn cũng giảm xuống.
Nhìn đồng hồ, giờ đã là bảy giờ rồi. Hắn đứng dậy thu lại laptop. “Về thôi” hắn vui vẻ nói, nụ cười chưa từng tắt trên môi.
Về nhà, hắn thấy tối om, tự nhiên hắn cảm thấy lo lắng, vội vả bật đèn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Hắn lo lắng nhỡ hôm qua, hắn quá lời, cô bỏ đi thì làm sao?.
“Hiền” hắn gõ gõ lên cửa phòng cô.
“Gì?” thấy nó thò đầu ra, nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Cơm”
“Không nấu” nó trả lời xong định đóng cửa lại
“Sao không nấu?”hắn khó chịu, cô lại tính đình công ư?
“Tôi làm cái gì anh chẳng chê, nấu làm gì, đằng nào chẳng đổ đi” nó ấm ức.
“Tôi muốn ăn cơm” hắn gằn giọng
“Tự đi mà nấu” nó ương bướng
Hắn thấy cô đang rất khó chịu,hắn không muốn chọc giận cô nữa.
“Cô có gì tức giận với tôi thì cứ nói tôi nghe, tôi sẽ suy nghĩ về nó một chút” hắn hạ giọng nhỏ nhẹ.
“Thật?” nó lập tức hỏi lại
“Thật” hắn nhận ra cô nàng này rất dễ bị lay động, nhìn khuôn mặt cô lập tức thay đổi, hắn thấy thật vui.
“ Anh nói đấy nhé, giờ anh ra sofa ngồi đi, đợi tôi một tí” nói xong nó quay vào trong phòng.
Hắn ngồi đợi cô mà cảm thấy một chút chờ mong không biết cô nàng này bày trò gì nữa. Để xem cô ta có bao ấm ức với anh.
“ Giờ tôi sẽ hỏi anh trả lời nhé” nó đi ra, tay lại cầm cuốn sổ ngày hôm qua.
“Được” hắn cố gắng tỏ ra nghiêm túc, kìm nén nụ cười khi nhìn thấy cô đi vòng vòng quanh hắn với cái áo hello kitty màu vàng. Nhìn cô chẳng khác gì một cô nhóc mười bảy tuổi với khuôn mặt già chát.
“ Vấn đề thứ nhất: anh thấy tôi ngu ngốc hả?” nó mở cuốn sổ trên tay nhìn vào đó hỏi.
“ Không hẳn” hắn lấp lửng, hắn tò mò không biết cô định làm trò gì.
“ Nói yes hoặc no, không chấp nhận câu trả lời như trên” nó ra dáng một bà giáo viên.
“ Đúng”
“Ngu chỗ nào?” nó hỏi lại
“Có mấy món ăn nấu cũng không ra hồn” hắn không dám nói là cô bị hắn lừa đến đây mà không biết nên đành viện đại lý do này.
“ Anh có biết nấu ăn không?”
“Không”
“Vậy anh còn ngu hơn tôi, dù sao tôi còn biết” nó kết luận
“….” Hắn thấy mình bị vào bẫy.
“ Vần đề thứ hai: tôi ăn mặc xấu lắm hả?”
“Ừ”
“Tại sao?”
“ Nhìn thật xấu”
“Xấu hay đẹp có ảnh hưởng đến anh sao?”
“Không có” hắn chối. Nhưng bản thân hắn biết nhìn cô mặc mấy bộ đồ ngủ trẻ con tự nhiên tim hắn nhảy vài nhịp không đúng.
“Cho nên, tôi đề nghị anh không được phép cam thiệp vào vấn đề này của tôi” nó cao giọng
“Được”
“Vấn đề thứ ba: tại sao mua máy giặt mà bắt tôi giặt tay?” nó thực sự cảm thấy vấn đề này rất bực mình
“ Quần áo của tôi không được phép giặt máy, hư mất” hắn trả lời đúng sự thật.
“Vậy tôi có thể sử dụng máy để giặt quần áo của tôi chứ?”
“Được, tôi có bao giờ nói cô không được dùng đâu?” hắn bắt bẻ lại
“ Qua” đúng thế, hắn chưa từng nói nó không được dùng mà.
“ Vấn đề thứ tư: tại sao bắt tôi đi mua đồ ăn sáng xa như thế? Gần đây thiếu gì nhà hàng nấu ăn ngon”
“ Nếu cô nấu được đồ ăn sáng, tôi sẽ nhân nhượng vấn đề này. Nhưng nhất thiết phải ngon mới được, không thì miễn bàn”
“Được, tôi sẽ học” nó dứt khoát
“ Vấn đề thứ năm: Nhà có thể cách ngày lau được không?”
“Không, vấn đề này không bàn” hắn dứt khoát.
“ Vấn đề thứ sáu: anh tốt nghiệp đại học chưa?”
“Tại sao hỏi vấn đề này?” hắn thắc mắc
“ Vì anh sử dụng ngôn ngữ rất thô lỗ. Tôi sống với anh có một tháng năm ngày mà anh dám chửi tôi ngu ngốc bốn mươi bảy lần, vụng về 32 lần, xấu xí mười tám lấn” nó liệt kê hết.
“CÔ ghi lại?” hắn bất ngờ với số liệu chính xác cô nàng đọc ra.
“Đúng vậy” nó thảm nhiên trả lời như chuyện bình thường.
Hắn nhận ra cô nàng này thật sự rất ghi hận trong lòng.
“Cô thấy tôi nói sai?” hắn hỏi ngược lại
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian